Tổng hợp những bài viết số 2 ngữ văn 9 hay nhất với đầy đủ tất cả các đề (4 đề)

  • 1 Đánh giá

Tech12h.com xin giới thiệu đến bạn đọc những bài văn mẫu về bài viết số 2 hay nhất ngữ văn 9 với đầy đủ 4 đề. Theo đó, bài viết số 2 lớp 9 gồm có 4 đề, mỗi đề KhoaHoc gửi đến bạn đọc 5 - 6 bài văn mẫu hay nhất và mới nhất để các bạn có thể tham khảo. Từ đó, giúp các bạn có những bài văn hay nhất cho riêng mình.


Nội dung bài gồm:

Back to top

Đề 1: Tưởng tượng 20 năm sau, vào một ngày hè, em về thăm lại trường cũ. Hãy viết thư cho bạn học hồi ấy...

Bài làm

Hà Nội, ngày.....tháng....năm......

Anh Thư thân mến!

Có lẽ thật đường đột khi mình lại viết thư cho bạn. Dao này công việc của bạn có ổn định không? Gia đình bạn thế nào? từ khi bạn chuyển vào thành phố Hồ Chí Minh sinh sống, chúng mình vẫn chưa gặp lại nhau, mình nhớ bạn nhiều. Bây giờ mình đang sinh sống ở Hà Nội, đã lập gia đình và có hai cháu nhỏ rồi. Hôm nay mình về thăm bố mẹ và đã ghé thăm trường cấp hai mình đã học đấy.

Thời gian trôi nhanh và không bao giờ đợi ai và cũng chẳng ai níu kéo được thời gain dừng lại phải không Anh Thư? khi đứng trước ngôi trường chứa bao kỉ niệm ngọt ngào của tuổi học trò ngây ngô, mình lại thấy bồi hồi xúc động, mình như quay về là cô học trò nhỏ bé của 20 năm trước.

Hôm nay là một buổi sáng mùa hè trong xanh, không khí trong lành và nắng còn chưa gắt, mình bước vào cổng trường cấp hai quen thuộc và thấy thật ngạc nhiên. Trường mình thay đổi nhiều quá, cổng trường được xây dựng cao hơn, to hơn hồi bọn mình còn học ở đấy, những cây bằng lăng gầy gò ốm yếu nay đã vươn cao, cành lá xum xuê và đang thời kỳ trổ hoa, khi nhìn cảnh cửa mở ra như chào đón mình trở về bỗng nhiên mình lại nhớ về cảnh tan trường, học sinh ra về như vỡ tổ, bây giờ cổng trường to hơn rồi chắc không còn cảnh tượng ấy nữa, tự nhiên mình mỉm cười khi nghĩ lại thời học sinh,. Bước vào sân trường, bao cảm xúc, kỉ niệm lại ùa về, trường mình thay đổi nhiều quá, cái sân bê tông trũng cứ mùa lũ là ngập giờ đã thay bằng gạch đỏ, lát từng ô ngay ngắn, bằng phẳng và được nâng cao hơn. Những cây bàng, cây phượng đu đưa trong gió như gợi nhớ về những kỉ niệm đã xa.

Anh Thư à! những khu lớp học cũng đã khang trang hơn, có khu được xây mới, trước kia trường chỉ có bốn khu chính giờ trường đã quy hoạch có sáu khi, thêm khu nhà đa năng và khu để thực hành hóa, lý, sinh và phòng máy chiếu riêng nữa, trường mình giờ còn xây cả bể bơi nữa đấy, xây ở khu đất trống trước kia mọc đầy cỏ lau đó, vườn sinh vật cũng đầy đủ loài sinh vật hơn, phong phú hơn. Mình đã ghé thăm lớp 9A cũ của chúng mình nữa đấy, mình còn vào chỗ ngồi của mình năm xưa, lớp học giờ đã khác nhiều, nhiều bàn ghế mới, bảng mới còn trang bị thêm ti vi nữa. Tuy khác biệt là vậy nhưng hình ảnh thân thuộc vẫn như còn mãi.

Anh Thư ơi! mình còn nhớ lắm hình ảnh tập thể lớp ngồi yên ăng nghe giảng, nhưng chỉ được vài phút là nhao nhao nói chuyện, mình nhớ những buổi kiểm tra căng thẳng, nhớ những tiếng cười hồn nhiên và cả giọng nói ấm ấp của thầy cô khi giảng bài, đang miên man với những kỉ niệm thì ba tiếng trống báo hiệu giờ truy bài vang lên kéo mình quay về hiện tại. Ôi! tiếng trống thân thương, tiếng trống đi cùng tuổi học trò ngây thơ của mình suốt bốn năm, tiếng trống gợi lại bao nhiêu kỉ niệm về thời học trò đùa nghịch, chạy nhảy trên sân trường. Lúc này trên sân, học sinh ùa vào lớ, màu áo trắng tinh khôi trong sáng ấy hình như đi sâu vào tâm trí mình rồi Anh Thư à!

Ngoài sân bỗng chợt mình nhìn thấy hình bóng quen thuộc đang tiếng về phía mình, mình bật khóc, bao cảm xúc ẩn chứa bấy lâu nay đều tràn ra qua hàng nước mắt. Anh Thư có biết mình đã gặp ai không? Mình đã gặp cô Mai, cô giáo dạy văn hồi lớp 9 và dạy công dân suốt bốn năm mình học trung học đấy, mình chạy ra nắm tay cô, cả hai cô trò đều xúc động. Sau bao năm cô vẫn nhận ra mình, cô giờ hơn năm mươi tuổi rồi, tóc đã điểm bạc thế nhưng cô vẫn tâm huyết vơi nghề, vẫn yêu thương học sinh như ngày nào, hai cô trò hàn huyên rất nhiều chuyện, cô hỏi thăm công việc và cuộc sống của mình, cô còn hỏi mình có liên lạc với các bạn trong lớp không, giờ chắc các trò của cô thành đạt hết rồi nhỉ? Cô vẫn rất quan tâm tới các học sinh của cô, vẫn gương mặt hiền hậu, giọng văn truyền cảm.

Nhưng nhanh thật, 30 phút ra chơi ra trôi qua mình chào cô ra về nhưng trong lòng vẫn xúc động.

Thôi, thư đã dài rồi, mình chúc Nhung và gia đình mạnh khỏe, may mắn và thành công, đọc thư nhớ liên lạc với mình nhé! Hẹn ngày học lớp sẽ gặp lại cậu!

Thân ái!

Quỳnh Phương

=>Xem chi tiết: Những bài văn mẫu hay nhất bài viết số 2 đề 1 văn 9

Back to top

Đề 2: Kể lại một giấc mơ, trong đó em được găp lại người thân đã xa cách lâu ngày

Bài làm

Đêm 29 Tết, tôi cùng mẹ và chị gái thức canh nồi bánh chưng. Khuya lắm rồi. Mọi vật đều chìm vào im lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng nồi bánh chưng sôi đều. Củi gốc xoan, gốc ổi cháy đượm, thỉnh thoảng vang lên tiếng nổ nhỏ lép bép. Tôi ngồi tựa vào vai mẹ, nhìn bếp lửa đỏ hồng, thả hồn theo những tàn lửa bay chấp chới như những đốm sao lung linh.

Bỗng một vầng sáng hiện ra làm tôi loá mắt. Tôi định thần nhìn kĩ thì hoá ra là một ngôi nhà, một ngôi nhà được trang hoàng với những cành đào, cành quất trong dịp Tết đến xuân về. Kì lạ thay đó lại là ngôi nhà xinh xắn nằm ngay cạnh một luỹ tre xanh mát mà tôi đã từng ở với bà nội mình. Bóng dáng bà lão quét cống sao mà quen thuộc, gần gũi với tôi đến vậy ! Bà ! Bà ơi ! Vừa nhìn thấy bà, một tiếng gọi nào đó từ trái tim tôi cất lên như nâng bước chân tôi nhanh hơn. Rồi tôi chạy ùa vào ôm chầm lấy bà rối rít : “Bà ! Bà ! Cháu nhớ bà quá ! Bà khoẻ không bà ? Bà có nhớ cháu không ?”.

– Cháu bà lớn nhanh quá, càng lớn càng dễ thương.

Vừa nói nước mắt bà vừa chảy ra, tôi vội lấy khăn thấm cho bà rồi chúi đầu vào lòng bà, đôi mắt cũng cay xè : “Tết đến rồi, bà về thăm cháu đấy à ?”. Bà gật đầu. Đã ba năm rồi từ khi bà ra đi, ra đi mãi mãi…

Bà vẫn như thế, không có gì thay đổi. Mái tóc bạc trắng như cước được búi gọn ra sau gáy như một đoá sen trắng. Trên khuôn mặt phúc hậu đã lấm tấm đồi mồi những nếp nhăn như những rẻ quạt chạy dài từ phía trước ra sau tạo nên những lớp sóng trên gương mặt bà. Tuy vậy, ánh mắt của bà vẫn sáng, vẫn trong và hiền hậu.

Bất chợt, biết bao kỉ niệm những ngày tôi sống cùng bà tràn về. Tôi còn nhớ có lần bố mẹ đi công tác hết, chị tôi thì bận ôn thi đại học nên cũng chẳng mấy khi có ở nhà, chỉ còn tôi và bà quấn quýt bén nhau. Hôm đó, trên đường đi học về, tôi bỗng cảm thấy nửa hàm răng dưới đau buốt. Đầu nhức ong ong. Nuốt nước bọt lại thấy bỏng rát. Về đến nhà, quăng cái cặp sách vào ngăn bàn, tôi leo lên giường, trùm chăn, không ngăn được tiếng rên cứ bật ra và những giọt nước mắt ứa dài trên má.

Thấy vậy, bà vội chạy đến bên giường, lật chăn. Thấy tôi nằm cuộn tròn, nước mắt giàn giụa, tay ôm má, bà dịu dàng : “Trời, cháu bà ốm đây mà. Khổ thân cháu tôi. Nào ! Ngồi dậy để bà xem thế nào ?”. Vừa nói bà vừa nhẹ nhàng đặt tay lên trán tôi, tay kia vòng qua lưng đỡ lấy tôi dậy, bế vào lòng. Cái đau trong răng, trong họng tôi dịu hẳn. Tôi nép vào ngực bà thút thít : “Bà ơi ! Cháu đau cả hàm răng dưới, đau cổ họng lắm. Cháu thấy khó chịu, chẳng muốn ăn gì cả bà ạ !”. Bà khéo léo bảo tôi há miệng để bà xem răng, xem họng. Tuy không phải là bác sĩ nhưng bà đã có nhiều kinh nghiệm. Hồi nhỏ, bố tôi cũng hay đau răng, đau họng lắm. Chăm chú xem xét một lúc bà bảo : “Không sao. Quả thật cái răng, cái họng của cháu có hơi mất trật tự một chút. Sáng mai bà sẽ đưa cháu đến bệnh viện khám xem sao !”.

Cả đêm ấy, tôi đau, rên, mất ngủ. Bà nấu cháo gạo nếp sánh, thơm phưng phức, pha sữa dỗ tôi cố ăn cho chóng khoẻ. Chốc chốc, bà lại dấp khăn mặt ướt đắp lên cái trán dô, nóng hôi hổi của tôi cho hạ bớt nhiệt độ. Nhìn bà vất vả, tất bật, đi đi lại lại, miệng tôi đắng ngắt nhưng vẫn cố nuốt vài miếng cho bà vui lòng. Suốt đêm bà thức trắng để trông tôi.

Sáng hôm sau, bà đưa tôi lên viện. Ở phòng bệnh, tôi được biết mình bị hai bệnh tấn công một lúc : viêm chân răng hàm dưới và viêm a-mi-đan. Bác sĩ chỉ định nhổ răng và một tuần sau sẽ cắt a-mi-đan. Tôi sợ tái mặt. Bà thoáng đăm chiêu nhưng rồi lại tươi cười dỗ dành, an ủi : “Thôi vậy, bà cháu ta đành phải tạm trú trong viện này dăm bữa để giải quyết hai tên giặc hỗn láo dám làm phiền cháu gái bà.”

Hai lần nhổ răng và cắt a-mi-đan là hai lần khổ sở, vật vã nhất đối với tôi. Lúc nhổ răng và cắt a-mi-đan tôi chỉ thấy tê tê, sột sột vì được tiêm thuốc tê nhưng khi thuốc hết tác dụng thì tôi thấy đau ơi là đau, đau tái cả người. Mỗi lần mở mắt thức dậy, tôi đã thấy bà nằm bên, nắm tay tôi. Đêm đêm bà nằm sát vào tôi rồi ôm tôi vào lòng, ru tôi ngủ. Tôi vẫn rất đau và khó chịu nhung vì thương bà tôi cố chịu đau khi tiêm, cố uống thuốc, uống sữa, húp cháo cho bà yên tâm.

Đúng một tuần nằm viện, bà đón tôi trở về nhà. Đôi mắt bà hấp háy niềm vui, dịu dàng, chan chứa tình thương. Một tuần đi qua, tôi thấy chiếc áo bà mặc rộng ra, đôi tay gầy gầy, xương xương hơn, nếp nhăn cũng nhiều hơn, da bà nhăn nheo, xanh xao hơn. Bất giác tôi thấy sống mũi cay cay, mắt nhoè đi.

Cứ được ôm bà, gần gũi với bà như vậy thật hạnh phúc biết bao. Bóng hình bà biến thành rất nhiều con đom đóm chập chờn như những đốm lửa. Đèn trời không biết từ đâu xuấn hiện rất nhiều chiếu sáng khắp nơi. Bà ơi !… Bà đừng đi !…

Bỗng có ai đó lay tôi dậy rồi tiếng mẹ tôi gọi :

– Dậy đi con ! Gần sáng rồi, vào nhà ngủ kẻo lạnh, sương xuống nhiều quá ướt hết tóc con gái tôi rồi !

Tôi mở choàng mắt, bừng tỉnh. Thì ra là một giấc mơ, một giấc mơ dài và đẹp quá ! Giấc mơ đã đưa tôi đến với bà, nói chuyện, tâm tình cùng bà. Bên cạnh nồi bánh chưng vẫn đang sôi sùng sục. Trong gió bấc đã thoảng thấy hơi thở của mùa xuân đang về. Bà ơi, cháu ước gì thời gian có thể quay trở lại để cháu được sống cùng bà, được đón Tết với bà. Bà hãy sống thật hạnh phúc ở thế giới huyền bí đó nhé ! Bà sẽ mãi ở trong tâm trí cháu. Bà ơi ! Tết đến rồi !

=>Xem chi tiết: Những bài văn mẫu hay nhất bài viết số 2 đề 2 văn 9

Back to top

Đề 3: Kể lại một trận chiến đấu ác liệt mà em đã đọc, đã nghe kể hoặc đã xem trên màn ảnh

Bài làm

Tôi là người lính trong nghĩa quân Tây Sơn dưới sự chỉ huy của vua Quang Trung. Được tham gia trận đánh nên tôi thấy rất vẻ vang khi một đất nước nhỏ bé có thể đánh thắng khi quân địch vô cùng mạnh. Đặc biệt là trận đấu Ngọc Hồi- Hà Hồi đại phá quân Thanh. Sau đây tôi xin kể cho các bạn nghe về diễn biến trận đánh ấy mùa xuân Kỉ Dậu năm 1789.
Các bạn cũng biết hồi đó vua Lê Chiêu Thống sang cầu cứu nhà Thanh, nhân cơ hội đó Tôn Sĩ Nghị kéo hai mươi vạn quân Thanh đi thẳng vào Thăng Long xâm lược nước ta mà không tốn một mũi tên hạt đạn nào. Được tin đó Bắc Bình Vương- Nguyễn Huệ đã lên ngôi hoàng đế lấy hiệu là Quang Trung vào ngày 25 tháng Chạp năm 1788. Ngay hôm đó nhà vua đã mở một đội quân ra Bắc và tôi có mặt trong đấy. Có thể nói rằng đó là một cuộc lùi binh thần tốc. Chúng tôi đi suốt ngày đêm không nghỉ bằng chân bộ. Thật là không gì bằng sức con người.
Đêm 29 Tết đánh đồn sông Gián Khẩu và đến nửa đêm 30 Tết kế hoạch đánh đồn Hà Hồi. Là đồn nhỏ vua Quang Trung cho chúng tôi dùng mưu kế và trận đánh diễn ra nhanh chóng quân Thanh phải đầu hàng. Quả thực vua Quang Trung đúng là một người tài giỏi.
Nhưng khi đánh đồn Ngọc Hồi thì quả là khó khăn bởi đây là đồn lớn ở địa thế bằng phẳng, bảo vệ kinh thành Thăng Long, xây dựng kiên cố, đội quân tinh nhuệ đó là điều bất lợi về phía chúng ta. Vì thế mà ta đã phải chuẩn bị ba tấm ghép thành một bức lấy rơm dấp nước phủ kín mười người khênh một bức, lung dắt dao ngắn dàn theo chữ “nhất” phía sau là đội quân binh tinh nhuệ chỉnh tề được vua Quang Trung trực tiếp chỉ huy.
Trận đánh diễn ra mờ sáng mùng 5 Tết khi mà màn sương mù vẫn chưa tan, mưa phùn quân Tây Sơn lặng lẽ bao vây đồn Ngọc Hồi. Quân Thanh bắn mũi tên có lửa nhưng bị tấm ván cản lại làm vô hiệu hóa. Quân Thanh trong đồn dùng súng bắn ra nhưng không chúng một ai. Nhân lúc có gió Bắc hắn phun khói lửa, khói tỏa mù trời phòng làm quân ta hoảng sợ. Nhưng bỗng trời chuyển gió Nam thành ra quân Thanh tự hại mình. Thật là gậy ông đập lung ông. Trong thành quân địch rối loạn. Thừa thế quân ta xông thẳng vào trong thành văng ván xuống đất. Khi giao gươm của hai bên chạm vào nhau thì ai nấy đều cầm giao ngắn chém bừa. Đội quân phía sau thấy thế xông lên. Khung cảnh lúc thế trận đấu thật là hỗn loạn, tiếng gươm giáo, tiếng la hét gieo hò của nghĩa quân Tây Sơn họ tung hoành trên chiến trường dũng cảm. Vua Quang Trung uy nghi ngồi trên lung voi điều khiển ba quân tiến thẳng vào thành. Thật là một hình ảnh oai phong lẫm liệt.
Trong phút chốc quân ta đã chiếm đồn Ngọc Hồi. Sầm Nghi Đống thắt cổ tự tử. Thân nằm đầy đồng, máu chảy thành suối quân địch còn lại bỏ chạy toán loạn. Trưa mùng 5 Tết vua Quang Trung cùng đội quân tiến thẳng vào Thăng Long với tiếng gieo hò của nhân dân, sắc đào của hoa xuân, tiếng pháo nổ của ngày tết. Tôi rất khâm phục khi vua Quang Trung là người trí tuệ, có tầm nhìn chiến lược. Là một người chiến sĩ tôi cũng rất tự hào vì mình cũng góp một công sức để đem thắng lợi về cho dân tộc.

Giờ đây khi đất nước đã được thái bình tôi không hề quên được trận đánh vẻ vang đấy. Nghĩ lại thời đấy thì tôi vẫn rất buồn khi có nhiều người đã hi sinh, chúng tôi tự hào về cuộc chiến đấu của mình. Tôi mong rằng sau này đất nước sẽ không còn chiến tranh, mọi người có cuộc sống hạnh phúc. Trận chiến Hà Hồi- Đống Đa đã đi vào trang sử vàng của dân tộc, niềm tự hào của con cháu muôn đời.

=>Xem chi tiết: Những bài văn mẫu hay nhất bài viết số 2 đề 3 văn 9

Back to top

Đề 4: Đã có lần em cùng bố, mẹ (hoặc anh, chị) đi thăm mộ người thân trong ngày lễ, tết. Hãy viết bài văn kể về buổi đi thăm đáng nhớ đó

Bài làm

Xuân đã về. Tiết xuân bao trùm cả đất trời. Nắng xuân nhẹ dịu trải trên đất, vương lên cành cây kẻ lá, rồi lắc rắc trên tay và mặt người, có lẽ vì thế mà vào buổi chiều ba mươi Tết thế này, tại nghĩa trang, có thể là nơi cuối cùng còn lạ i lưu tiết lạnh của mù a đông, con người tự nhiên thấy ấm hẳn lên. Cũng có thể thứ mang lại cho người ta cái hơi ấm nóng ấy không phái là thứ gì khác mà chính là hai chữ sum họp. Và tôi cũng như vậy.

Nhắc tới chữ “sum họp”, chắc hẳn có hàng trăm, hàng vạn người nghĩ đến cảnh gặp gỡ đầy xúc động giữa mọi người sau thời gian dài xa cách. “Sum họp” của tôi cũng vậy. Nó chỉ đặc biệt ở mỗi chuyện là giữa người sống và người đã mất. Sẽ có những người cho là tôi bất thường khi dùng từ “sum họp" giữa hai người mà ta thường nói là ở hai thế giới khác nhau. Nhưng thực sự chỉ có những người ở đây, ngay lúc này mới có thể hiểu hết cảm giác hạnh phúc, xen lẫn trong đó là một chút xót xa, ngậm ngùi mà nếu không nén lại, người ta có thể bật khóc bất kì lúc nào. Đó chính là cảm giác được gặp lại người thản đã quá cố, cảm giác tưởng như gần ngay trước mắt nhưng thực chất lại rất xa, không thể nào kéo về được. Tất cả đều là những cảm giác lâng lâng trong người của những kẻ “tha hương” - như tôi đây. Khi mình gặp những người mà mãi sau chúng ta chẳng bao giờ gặp lại nữa. Chẳng bao giờ! Bây giờ là chiều ba mươi Tết và tôi đang thăm mộ ông ngoại.

Tôi - kẻ “tha hương cầu thực”, có thể lắm chứ - đang đi vào nghĩa trang mà nói thật tôi chưa bao giờ đặt chân tới và cùng không bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ tới đây. Dù điều đó chỉ là chuyện sớm muộn. Nói là xuân chứ tiết trời lúc ấy cũng “lạnh, rét buốt”. Không nhầm rồi, trời chỉ hơi lạnh thôi, chỉ có tim tôi mới rét buốt. Nhưng thực ra, trong nghĩa trang chẳng lạnh chút nào cả, theo đúng nghĩa. Có lẽ nhờ những làn khói bốc ra từ mấy bó nhang đang nghi ngút cháy hay vì những bãi đốt giấy tiền, vàng bạc, hay tại sự tấp nập, nhộn nhịp của con người. Người thì ra, người thì vào, kẻ đốt nhang, kẻ đốt giấy tiền, vàng bạc. Không khí tại nghĩa trang lúc này cũng thật ấm cúng. Tôi rảo bước nhẹ nhàng qua từng ngôi mộ, từng dòng hiện ra trước mắt, nào là người chết trẻ, kẻ sống thọ. Những ngôi mộ thì cũng chả cái nào giống cái nào. Cái thì khang trang, cái thì cũ kĩ, cái thì sạch sẽ nhưng cũng có những cái như đã bị bỏ hoang từ lâu. Lướt qua dãy mộ mà tưởng như có cả thước phim dài về những cảnh đời của những con người tôi chưa một lần quen biết chạy qua, cho tôi những suy nghĩ, cảm xúc lẫn lộn, khó tả. Bước qua một ngôi mộ còn mới, chắc là mới chôn cất. Xung quanh nấm đất nổi lên đó, phủ đầy những vòng hoa tưởng niệm “chia buồn cùng gia quyến”. Cắm lên đó là đầy nhang mới đốt, tỏa khói hương nghi ngút. Bên cạnh, một ng ười phụ nữ đầu đội khăn tang, ngồi lặng thinh, cúi gầm mặt xuống, nấc lên từng tiếng nghe nghẹn ngào. Tự nhiên mắt tôi cay xè. Có lẽ là do khói. Nhưng có thể một lí do xa xôi nào đó, mà bản thân tôi cũng không hiểu đ ược. Lòng tôi có một chút gì đó nặng trĩu, khó tả. Tôi bước nhanh qua, thật nhanh.

Theo sự chỉ dẫn, tôi đã tìm được đến mộ ông ngoại. Một ngôi mộ mới xây khá đẹp, xung quanh là những viên gạch men màu hồng đen, sáng loáng. Bên trong là chiếc lư bằng đá và tấm bia làm bằng đá mài in tên ông ngoại. Nhìn đến đó cổ tôi nghẹn đắng lại. Cả thân mình như cố dùng một sức mạnh vô hình, ghì lại một cái gì đó đang tuôn ra. Phía trên dòng chữ là một bức ảnh ông ngoại mà nếu tôi nhớ không nhầ m chính là hình của ngoại chụp trong đám cưới của cậu tôi. Giờ nó đang được gắn trên mộ. Trong hình, ngoại đang cười. Đối với tôi, đó là một nụ cười dịu hiền và quý giá biết nhường nào bởi một điều sẽ chẳng bao giờ tôi được thấy nụ cười ấy, nghe được tiếng cười ấy một lần nữa. Không bao giờ!

Đời là thế, conngười luôn không biết quý những gì mình đang có, chỉ khi mất đi họ mới thấy hết giá trị của những điều đó. Câu đó thật quen. Có lẽ là tôi đã nghe, đã nghiền ngẫm, đã nếm trải không biết bao nhiêu lần rồi. Vậy mà giờ đây sự tiếc nuối đang ngập tràn trong tôi. Nếu như khi ấy tôi không quyết định đi học xa, cố lẽ tôi đã được ở bên ngoại lâu hơn, ít ra thì cũng được ở

bên ngoại khi ngoại trút hơi thở cuối cùng. Để rồi giờ đây tôi mang trong lòng cảm giác một đứa cháu bất hiếu vì cái lợi danh mà ngay cả lần cuối cùng ở bên ông cũng sẵn sàng đánh đổi.

Thuở nhỏ, người thương tôi nhất nhà có lẽ là ông ngoại. Ông cho tôi ăn, chở tôi đi học, chơi với tôi những lúc ba mẹ đi vắng, mua cho tôi những hộp bút chì màu,... Ông là người chia sẽ, tâm sự với tôi khi tôi gặp những vướng mắc, khó khăn, ông luôn là người giúp đỡ tôi mỗi khi tôi gục ngã, cho tôi sức mạnh để vươn lên, để sống tốt đẹp hơn. Vậy mà, kể từ khi ông mất, đây là lần đầu tiên tôi đến thăm mộ ông. Mọi người thì cho đó là do hoàn cảnh đưa đẩy. Nhưng tự sâu trong đáy lòng của tôi, tôi chẳng muốn đỗ lỗi cho hoàn cảnh của bản thân. Tại sao lại phải đổ lỗi cho hoàn cảnh chứ, trong khi mọi việc đều do mình lựa chọn và quyết định. Tại sao tôi lại lựa chọn đi học xa trong khi tôi hoàn toàn có thể ở lại một năm để ở bên ông những ngày cuối đời. Tất cả đều do bản thân tôi, một đứa cháu bất hiếu. Nào có khó khăn gì đâu để từ bỏ một năm học bên xứ người để đổi lấy những ngày quý giá bên ông. Vậy mà tôi đã không làm như vậy, để rồi giờ đây đứng trước ngôi mộ của người ông đã qưá cố bao nhiêu hối hận, cảm giác tội lỗi vây kín trong tim tôi rồi bung ra quấn toàn thân tôi. Tôi đứng đó lặng đi thật lâu, thật lâu.

Nắng chiều đã tắt, người cũng dần thưa thớt. Bó nhang trên mộ ông đã cháy được phân nửa, tỏa làn khói nóng bay vút lên trời. Xa xa, những làn khói trắng tan lơ mơ vào không khí. Tự nhiên tôi nghiệm ra một điều “nhang là sự chuộc lỗi vô vọng của nhừng người còn sống đối với người đã mất”. Chẳng biết nó đúng không, nhưng đối với tôi nó đang thực sự là như vậy. “Vô vọng”, đúng vậy, thật vô vọng ! Sẽ chẳng bao giờ làm được những điều đã qua. Tự nhiên tôi ước có được cỗ máy thời gian như trong nhừng bộ phim viễn tưởng. Máy thời gian là tưởng tượng những ước mơ thời gian trở lại thì chẳng bao giờ là ảo ảnh cả. Đó là ước mơ không chỉ của riêng tôi mà là của rất nhiều người trên thế gian, những người đã từng lầm lỡ một điều gì đó trong quá khứ. Ngồi bên mộ ông, bất giác tôi cúi thấp người xuống ôm lấy ngôi mộ như ôm lấy người ông đã quá cố của mình. Hơi ấm phả ra từ đất hệt như hơi ấm trong lòng ông. Tôi ngồi như vậy rất lâu.

Đâu đó chợt cất lên tiếng hát:

Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi

Để rồi đây tôi trở về là cát bụi.

Bài hát tôi đã nghe rất nhiều lần nhưng có lẽ lần này là lần hay nh ất. Một giọng nói trong tôi cất lên: “Bây giờ thì con không muốn đi nữa đâu, ngoại ơi!”

=>Xem chi tiết: Những bài văn mẫu hay nhất bài viết số 2 đề 4 văn 9

Back to top


  • 18 lượt xem
Chủ đề liên quan