Kể về một lần em mắc khuyết điểm khiến thầy, cô giáo buồn Bài viết số 2 lớp 8 đề 2

  • 1 Đánh giá

KhoaHoc mời các bạn cùng tham khảo Bài viết số 2 lớp 8 đề 2: Kể về một lần em mắc khuyết điểm khiến thầy (cô) giáo buồn với dàn ý chi tiết cùng những bài văn mẫu gợi ý nhằm học tốt môn Văn 8.

Đề bài 2: Kể về một lần em mắc khuyết điểm khiến thầy, cô giáo buồn

Dàn ý kể về một lần em mắc khuyết điểm

I. Mở bài

  • Là học sinh chắc hẳn ai cũng đã từng có lỗi lầm khiến thầy cô giáo phải buồn.
  • Lần mắc khuyết điểm mà tôi mắc phải đó là lần tôi quay cóp tài liệu trong giờ kiểm tra.

II. Thân bài

1. Hoàn cảnh

  • Hôm sau có giờ kiểm tra môn Văn nhưng tôi lại nghĩ là mình điểm đã rất cao, tuần trước mới học bài rồi và còn có bạn bè chí cốt tâm giao xung quanh sẽ chỉ bài giúp mình.
  • Tôi dửng dưng với các bài học cho buổi kiểm tra ngày mai. Tôi xem tivi suốt đêm và sau đó đi ngủ một cách ngon lành.

2. Trong giờ kiểm tra

  • Cô bước vào lớp với câu nói: “Các em lấy giấy ra làm bài kiểm tra”.
  • Tôi quay ra sau nhìn mấy đứa bạn chí cốt của mình, nhưng ôi thôi, sao đứa nào cũng làm lơ mình hết vậy?
  • Chưa kịp dò bài gì cả, tôi lấy giấy làm bài kiểm tra trong sự hồi hộp, lo lắng.
  • Cô đọc đề xong, tôi thấy ai cũng cắm cúi làm bài.
  • Còn tôi, nhìn vào đề, nó biết tôi còn tôi thì mù mờ chẳng biết nó ra thế nào.
  • Thế là tôi bạo dạn mở cặp lấy tài liệu để quay cóp, chẳng còn cách nào khác.
  • Lần kiểm tra ấy, tôi đạt điểm 10 to tướng.
  • Tôi rất vui và tự hào vì điều đó.
  • Tôi đi khoe khắp nơi: bạn bè, ba mẹ, anh chị của mình,..
  • Tối đó, tôi ngủ không được khi nghĩ về những gì mình đã làm. Tôi trăn trở, trằn trọc khó ngủ vì dù sao đi chăng nữa con điểm 10 ấy đâu phải do sức lực của tôi mà có.
  • Tôi đắn đo, suy nghĩ rất nhiều; không biết tôi có nên nói ra sự thật hay không?
  • Cuối cùng, tôi quyết định sẽ gặp cô vào sáng mai để nói tất cả sự thật.
  • Cô nghe tôi nói sự thật, cô đưa ra những lời khuyên nhẹ nhàng và bảo tôi không được tái phạm nữa. Bên cạnh đó, cô cũng khen tôi vì đã trung thực nhận lỗi, đó là điều đáng trân trọng.
  • Tôi hối hận rất nhiều về những gì mình đã làm và hứa sẽ không bao giờ tái phạm.

III. Kết bài

  • Đó là lần mắc khuyết điểm sâu sắc trong cuộc đời tôi.
  • Tôi sẽ cố gắng học tập tốt hơn và tự giác cao hơn trong việc học tập.

Kể về một lần em mắc khuyết điểm mẫu 1

Mỗi con người là một tổng hòa của tốt xấu, đúng sai, không có ai là thuần nhất. Những con người ưu tú nhất cũng từng mắc sai lầm trong cuộc đời, và tôi cũng vậy, trong cuộc đời học sinh tôi đã nhiều lần mắc lỗi với thầy cô giáo. Nhưng lần mắc lỗi với cô Thu khiến tôi không bao giờ quên.

Chuyện xảy ra cách đây không lâu, khi ấy tôi học lớp 7. Không phải tự đề cao, nhưng tôi là một cô gái khá xinh xắn, học tập rất tốt, đứng đầu khối 7, lại hay tham gia các hoạt động của trường nên được thầy cô và bạn bè rất quý mến. Tôi không chỉ là niềm tự hào của gia đình mà còn là niềm tự hào của cô giáo chủ nhiệm. Cô yêu quý tôi lắm và giao cho tôi trọng trách lớp trưởng để sát sao việc học tập của các bạn trong lớp. Nửa kì học đầu tiên diễn ra hết sức suốn sẻ, dưới sự quản lí của tôi các bạn đều tiến bộ lên trông thấy, nề nếp kỉ cương được giữ vững, luôn đứng đầu toàn trường. Bởi vậy các bạn trong lớp rất yêu quý, kính nể tôi. Điều ấy làm tôi vô cùng hãnh diện, tự hào. Giá kể mọi chuyện cứ bình lặng như vậy, thì tôi đã trở thành một con người toàn bích, không một lỗi sai trong cuộc đời. Ấy vậy, nhưng…

Tôi vẫn còn nhớ hôm ấy cô chủ nhiệm đến lớp với khuôn mặt hết sức mệt mỏi. Có lẽ đi dưới trời nắng nên cô bị cảm. Cô giao cho tôi trọng trách đưa đề kiểm tra để cho các bạn làm bài, đây là việc tôi vẫn thường giúp cô. Cô giáo ngồi trên bục giảng, đọc đề để tôi chép đề lên bảng. Ngay từ lúc đọc đề toàn thân tôi đã run bắn lên. Trời ơi, đúng vào phần mình đã chủ quan không học ngày hôm qua, mà đó lại là câu nhiều điểm nhất. Lòng tôi thoáng buồn, rồi lấy lại bình tĩnh ngay, viết nốt phần trên bảng và bắt đầu về chỗ làm bài của mình.

Hai bài đầu không thể làm khó được tôi, nhưng sang đến bài thứ ba, dạng nâng cao hơn hẳn khi thì tôi choáng váng. Không cách nào nghĩ cho ra cách làm. Cô giáo tuy mệt, nhưng vẫn cẩn thận, kĩ lưỡng quan sát chúng tôi, để tránh tình trạng gian lận. Tôi càng suốt ruột nóng lòng hơn nữa, tôi quay ngược quay xuôi, để tìm phao cứu sinh. Nhưng tôi không nhận được sự giúp đỡ của ai. Mười lăm phút cuối giờ tôi hoảng thật sự… Thì đúng lúc ấy, cô giáo quá mệt đã gục mặt xuống bàn. Tôi nhanh chóng giở cuốn vở ghi chép công thức nâng cao đã được cô dạy từ bài trước, trong lúc đó tôi thoáng ngập ngừng…

Nếu giở sách làm hoàn thành bài tốt, chẳng ai biết, mình vẫn là cô gái học giỏi toàn diện, vẫn là niềm kiêu hãnh của gia đình.

Nếu không chót lọt sẽ bị bạn bà và cô giáo tẩy chay. Mọi điều phấn đấu bấy lâu nay sẽ tan thành mây khói

Không ngần ngừ lâu hơn, tranh thủ lúc mọi người đang không để ý tôi liền mở vở. Chỉ nhìn loáng qua là tôi đã biết làm bài. Và khi tiếng trống vang lên cũng là lúc bài làm của tôi hoàn thiện.

Ngày nhận kết quả, điểm 10 tròn trĩnh, đỏ chói lên trang giấy làm tôi không khỏi hạnh phúc. Cô giáo nở nụ cười tươi, tin tưởng. Chính ánh mắt đó làm tôi hối hận. Cô tin tưởng tôi đến như vậy mà sao tôi nỡ đánh lừa cô, đánh lừa các bạn. Nhưng tôi lại không đủ dũng khí để nhận lỗi. Sau khi bài kiểm tra được trả, lòng tôi như lửa đốt, chỉ cần có người nhắc đến tên tôi là tôi lại nghĩ họ đang nói mình gian lận, chỉ cần họ nhìn tôi là tôi sợ hãi…. Thực sự tôi không thể chịu đựng được thêm nữa. Hết giờ học, tôi can đảm đi lên thú tội với cô giáo.

- Thưa cô, con xin nhận điểm 0, bài làm vừa rồi con đã không trung thực

Cô đặt tay lên vai và nhìn thẳng vào mắt tôi rồi nói:

- Cô biết con không trung thực ngay từ khi làm bài kiểm tra. Nhưng cô không tố giác con vì muốn con tự mình nhận lỗi. Cô đã chờ con rất lâu, những tưởng cô đã tin lầm người. Nhưng không, con đã không làm cô thất vọng. Trong cuộc sống này không tránh khỏi những lầm lỗi, nhưng đáng quý nhất là con đã biết và sửa sai….

Lời cô nói làm tôi không khỏi bất ngờ… Thì ra cô đã biết tất cả, nhưng chỉ chờ sự thành thực của tôi. Nếu hôm đó tôi vẫn điềm nhiên nhận điểm 10 đó, không biết mọi việc sau này sẽ ra sao…

Đó là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng tôi thiếu trung thực, làm cô giáo buồn. Sau lần ấy tôi tự hứa với bản thân phải cố gắng học tập chăm chỉ, rèn luyện đạo đức, để không chỉ là người có tài năng, tri thức mà còn là con người biết phải trái, đúng sai, sống trung thực, không giả dối.

Kể về một lần em mắc khuyết điểm mẫu 2

Cách đây hai tuần, tôi đã phạm một lỗi lầm mà tôi không bao giờ quên được. Đó là lần tôi đã quay cóp tài liệu khi đang làm bài kiểm tra, việc làm đó đã khiến cho thầy chủ nhiệm của tôi phải buồn lòng rất nhiều.

Buổi tối trước hôm kiểm tra, tôi đã xem thời khoá biểu và biết ngày mai không có gì phải làm cả, chỉ riêng môn văn là phải học thuộc lại các ghi nhớ, để kiểm tra và xem lại tất cả bài tập làm văn thầy đã cho nhưng vì hôm đó tôi đã mê chơi game mới mà cứ quên không học bài.

Sáng hôm sau, khi vào tiết văn tôi đã rất ngạc nhiên khi nghe thầy nói rằng: “các âm ôn lại bài lát kiểm tra". Lúc đó, tôi đã toát cả mồ hôi, ướt cả trán. Tôi không biết phải làm sao để học hết trong vòng năm phút. Vì sợ bị điểm kém sẽ bị bố mẹ là rầy. Thẫn thờ một lúc thì thầy giáo bắt đầu đọc đề. Thầy vừa đọc xong thì các bạn chăm chú làm bài. Còn tôi thì xoay qua xoay lại để hỏi bài nhưng chẳng ai chỉ tôi cả. Tôi đã liều lấy cuốn tập trong ngăn bàn ra để xem tài liệu và chép lia lịa cho đến hết giờ, thầy kêu cả lớp nộp bài.

Nộp bài xong, các bạn cứ hỏi xem nhau có làm được không còn em chỉ ngồi đó và mỉm cười một mình vì em biết chắc rằng mình sẽ không sai câu nào sẽ được cao nhất lớp. Khi thầy kêu đọc điểm cho thầy ghi vào sổ điểm thì tôi đã rất tự tin đứng lên nói với thầy “thưa thầy, mười ạ”. Cả lớp ồ lên tuyên dương em, thầy thì mỉm cười nói rằng: "Em làm bài rất tốt!"

Lúc đó, em cảm thấy rất vui, vừa tan học, em chạy một mạch về nhà khoe với bố mẹ và mọi người trong nhà. Ai cũng khen âm giỏi, em cũng cảm thấy rất hãnh diện vì điều đó nhưng không biết vì sao, tối hôm đó em không thể nào ngủ được. Cứ cảm thấy mình không trung thực với thầy, tôi không xứng đáng với điểm đó. Điểm này không phải là tôi thật sự đó chính mình làm, mà đó chỉ là đó tôi quay cóp mà có. Tôi cứ nghĩ mãi mà không biết làm sao.

Sáng hôm sau, tôi lấy hết can đảm để xin lỗi thầy rất nhiều vì tôi đã không trung thực đã quay cóp trong giờ kiểm tra. Nghe xong, cô giáo không nói gì chỉ sửa lại điểm trong sổ điểm. Nhưng tôi biết rằng trong lòng thầy đã rất buồn vì tôi. Tôi đã xin lỗi thầy rất nhiều lần và thầy đã tha lỗi cho tôi lần này.

Qua sự việc này, tôi muốn nói với mọi người rằng: “Chúng ta cần phải biết sống trung thực không làm cho những người xung quanh bạn buồn lòng”.

Kể về một lần em mắc khuyết điểm mẫu 3

Nhắc đến kỉ niệm với thầy cô, người ta thường nhớ đến những kỉ niệm đẹp nhất trước tiên. Nhưng tôi thì không như vậy. Mỗi lần gặp lại thầy cô giáo cũ, lũ bạn lại nhao nhao ôn lại kỉ niệm đẹp. Tôi lại lặng lẽ hồi tưởng về lỗi lầm với cô giáo lớp 6 của tôi ngày trước.

Bước chân vào trường, chúng tôi như những con chim non chưa tìm thấy tổ, bỡ ngỡ và lo âu, sợ hãi. Cô giáo mà tôi nhắc đến là người dìu dắt tôi suốt thời gian đầu khó khăn đó. Cô là cô giáo dạy Văn, đồng thời là giáo viên chủ nhiệm lớp tôi. Cô có một cái tên rất êm tai – Thanh Nhã. Trong ký ức của tôi, từ lần đầu gặp cô cho tới khi chia tay lên lớp và những dịp gặp lại sau này tôi luôn ấn tượng nụ cười ấm áp, dịu dàng của cô. Cô hiền hòa, bao dung và rất tâm lý. Bất cứ khi nào chúng tôi gặp khó khăn, cô dường như ngay lập tức xuất hiện và giúp đỡ.

Tôi vốn là một học sinh cá biệt trong lớp. Tôi quậy phá, thích học ngoại ngữ còn môn Văn thì hay chểnh mảng, lơ đãng. Học hành không đến nơi đến chốn. Một lần gần ngày Nhà giáo Việt Nam, cả lớp thi nhau lập thành tích tốt tặng thầy cô riêng tôi lại theo đám bạn trốn học đi chơi. Chiều hôm ấy là tiết văn của cô, tôi cậy cô hiền hòa, bao dung mà nghỉ học không phép. Tôi theo đám bạn đi chơi cả buổi chiều, mải mê đến nỗi quên cả thời gian. Tám giờ tối, chúng tôi vẫn ở quán trà sữa chơi cờ cá ngựa, hò hét ầm ĩ. Tôi không hề nghĩ tới cả nhà đang náo loạn lên tìm mình.

Bất ngờ, cô Nhã xuất hiện ở phía ngoài quán. Cô nói gì với người chủ rồi tiến lại phía tôi. Thấy khuôn mặt cô thoáng buồn rười rượi, lại như trút được gánh nặng, tôi chưa biết nói gì thì cô nhẹ nhàng lên tiếng:

- Bố mẹ đang tìm em, muộn rồi, các em về nhà kẻo bố mẹ lo lắng.

Nghe cô nói, cả lũ dáo dác nhìn đồng hồ liền giật mình giải tán. Còn tôi, nhận ra thái độ khác lạ của cô cũng không dám nói gì. Dọc đường đi, cô chở tôi rồi nhẹ nhàng khuyên nhủ:

- Lần sau, em đi đâu nên báo cho bố mẹ. Bố mẹ không thấy em, rất sợ hãi.

Có lẽ vì nỗi sợ đang bủa vây, tôi ngoan ngoãn đáp lại cô:

- Vâng ạ. Em sẽ chú ý.

Cô đưa tôi về tận nhà, mẹ nhìn thấy tôi vừa vui mừng vừa tức giận mắng mỏ vài câu rồi đuổi tôi vào nhà. Mẹ và cô nói chuyện gì đó rất lâu rồi mới thấy trở vào. Tôi run run ngồi ở ghế chờ sự trách phạt của bố mẹ nhưng không. Mẹ lấy cơm cho tôi ăn, giục tôi đi tắm rửa rồi học bài trong khi bố chỉ yên lặng xem ti vi. Tôi cảm thấy thật khó hiểu, ngồi vào bàn học mà vẫn còn suy nghĩ.

Mẹ gõ cửa phòng, đem vào một đĩa trái cây nhìn rất ngon mắt. Tôi thầm nghỉ mẹ sẽ mắng mình một trận cho xem. Nhưng mẹ lại nhẹ nhàng nói chuyện với tôi:

- Cô giáo của con thật sự rất tốt. Chiều nay cô đến nhà tìm con, hỏi xem con bị ốm hay sao mà không tới lớp. Nhưng chưa kịp hiểu rõ đầu đuôi, bố con nóng giận liền nói lời không hay với cô. Cô đi tìm con cả mấy tiếng đồng hồ đấy...

Giọng nói ấm áp của mẹ trần thuật lại toàn bộ sự việc. Lòng tôi dâng lên niềm áy náy vô hạn. Cô vốn chỉ muốn đến trò chuyện với bố mẹ, khuyên bố mẹ nên quan tâm tôi hơn. Vậy mà chưa kịp nói đã bị kết luận không có trách nhiệm với tôi. Mẹ dặn dò tôi một lúc lâu mới về phòng.

Đêm hôm ấy, tôi trằn trọc mãi, hạ quyết tâm phải xin lỗi cô. Suốt hai tiết Văn hôm sau, tôi tập trung không quậy phá như trước làm lũ bạn ồ lên kinh ngạc. Tiếng chuông hết giờ vừa reo lên tôi liền đi nhanh ra ngoài theo bước chân cô. Tôi lưỡng lự gọi:

- Thưa cô...

Cô bất ngờ quay lại nhìn tôi, vẫn nở nụ cười. Song tôi vẫn thấy nỗi buồn man mác nơi đáy mắt cô. Tôi lấy dũng khí nói:

- Chuyện hôm qua, em thật lòng xin lỗi cô. Em đã khiến cô phải buồn lòng. Em hứa từ nay sẽ không bao giờ như vậy nữa.

Cô chăm chú nghe tôi nói. Tôi càng hoảng sợ hơn vì thấy cô khóc, mắt cô đỏ hoe. Cô gật đầu che đi giọt nước mắt:

- Không sao, em biết lỗi là cô vui rồi.

Cô trò đứng trò chuyện mãi đến khi chuông vào giờ vang lên. Sau lần đó, tôi chăm chỉ học hành và yêu thích môn văn kỳ lạ. Tôi dần trở thành học sinh giỏi văn và được chọn vào đội tuyển. Tôi và cô trở nên thân thiết, có chuyện gì tôi cũng chia sẻ với cô. Lên lớp, tôi không được học cô nữa nhưng vẫn thường gặp cô. Mãi sau tôi hỏi về lần cô bật khóc, cô mới thú thực cô thấy buồn và thất vọng về tôi thì ít, về bản thân thì nhiều nên cô khóc. Cô đã nghĩ mình chưa chu đáo với tôi nên khi tôi nói như vậy cô không kìm được.

Tôi chưa bao giờ tưởng tượng mình lại làm tổn thương cô nhiều đến thế. Dù chuyện đó không xảy ra lần thứ hai, nhưng mỗi khi nhớ lại lòng tôi lại man mác khó tả. Tôi thầm cảm ơn tình cảm của cô và âm thầm khắc ghi kỉ niệm khi xưa – một kỉ niệm buồn nhưng đáng nhớ.

Kể về một lần em mắc khuyết điểm mẫu 4

Cách đây hai tuần, em đã phạm một lỗi lầm mà em không bao giờ quên được. Đó là lần em đã quay cóp tài liệu khi đang làm bài kiểm tra. Việc làm đó đã khiến cho cô chủ nhiệm của em phải buồn lòng rất nhiều.

Buổi tối trước hôm đó, em đã xem thời khóa biểu và biết rằng ngày mai không có gì phải làm cả, chỉ riêng môn Văn là phải học thuộc lại các ghi nhớ, xem lại tất cả các bài tập làm văn cô cho. Nhưng vì hôm đó có bộ phim rất hay nên em mải mê xem phim mà quên không học bài gì cả. Sáng hôm sau, khi vào tiết Văn em đã rất ngạc nhiên khi nghe cô nói rằng: “Ôn lại bài năm phút rồi lấy giấy ra làm kiểm tra nhé các em”. Lúc đó, trên trán em toát cả mồ hôi, ướt cả tóc. Em không biết phải làm sao nếu như điểm kém thì sẽ bị bố mẹ la rầy còn các bạn sẽ cười chê mình. Thẫn thờ một lúc lâu thì cô giáo bắt đầu đọc đề. Cô vừa đọc xong thì các bạn chăm chú làm bài, chỉ riêng em thì loay hoay hỏi bài nhưng chẳng ai chỉ em cả. Nhìn lên đồng hồ em thấy không còn kịp thời gian để ngồi hỏi bài nữa. Em đánh liều một phen thử xem sao. Em lấy cuốn tài liệu ra và chép lia lịa cho đến hết giờ, cô kêu cả lớp nộp bài. Nộp bài xong, các bạn ríu rít hỏi xem nhau có làm được không, còn em chỉ ngồi cười mỉm một mình vì em biết chắc rằng mình sẽ được điểm cao thôi.

Qua ngày hôm sau, khi cô trả bài kiểm tra, em đạt được điểm số rất cao. Khi cô kêu đọc điểm cho cô ghi vào sổ thì em đã rất tự tin đứng lên nói lớn rằng: “Thưa cô, mười ạ!”. Cả lớp ồ lên tuyên dương em, cô thì mỉm cười nói rằng: “Em làm bài tốt lắm!”. Lúc đó, em cảm thấy rất vui. Vừa tan học, em chạy một mạch về nhà khoe với bố mẹ và mọi người trong nhà. Ai cũng khen em giỏi, em cũng cảm thấy rất hãnh diện vì điều đó nhưng không biết vì sao, tối hôm đó em không thể nào ngủ được. Cứ mãi trằn trọc suốt đêm, cứ cảm thấy mình không trung thực với cô, với những người xung quanh đã luôn tin tưởng ở mình. Điểm này không phải là con điểm thật sự do chính thực lực của mình làm, mà nó chỉ do em quay cóp mà có. Em cứ suy nghĩ mãi, không biết làm sao vì bây giờ nếu nói ra sự thật thì mọi người sẽ nghĩ mình như thế nào? Em đắn đo một lúc em quyết định sẽ nói rõ ràng cho cô biết. Sáng hôm thứ hai, em đã lấy hết can đảm để gặp cô và nói rằng: “Thưa cô, em xin lỗi cô rất nhiều vì em đã không trung thực trong lúc làm bài. Em đã quay cóp tài liệu mới có điểm mười đó”. Nghe xong, cô giáo không nói gì chỉ im lặng sửa điểm trong sổ. Nhưng em biết rằng, thẳm sâu trong đôi mắt cô là sự buồn lòng và thất vọng khi có một học sinh như em. Cuối giờ học, cô gọi em lên và nói : “Cô mong rằng sẽ không có lần thứ hai em quay cóp tài liệu trong giờ kiểm tra nữa. Đó là việc làm không đúng. Em cần khắc phục. Tuy vậy, cô cũng có lời khen ngợi vì em đã biết trung thực nhận lỗi, đó là điều đáng khen. Em phải hứa với cô sẽ cố gắng học hành chăm chỉ hơn và đừng làm như vậy nữa em nhé!”. Nghe cô nói xong, tự dưng hai khóe mắt em cay cay, nghẹn ngào, lí nhí xin lỗi cô mà trong lòng chan chứa bao cảm xúc khó tả. Trong lòng em giờ đây đã nhẹ nhõm hơn vì mình đã can đảm nói ra sự thật.

Qua sự việc này, em muốn nói với mọi người rằng: trong cuộc sống đầy bộn bề như bây giờ, chúng ta cần phải biết sống một cách trung thực, đừng làm người khác phải buồn lòng vì mình. Là một học sinh, ngay từ bây giờ, em sẽ cố gắng học hành chăm chỉ, không ham chơi nữa. Em sẽ không phải khiến cho các thầy, các cô và mọi người xung quanh mình buồn lòng thêm lần nào nữa.

Chuyên mục Văn mẫu lớp 8 bao gồm các bài văn mẫu hay kèm theo dàn ý chi tiết cho tất cả các đề bài có trong môn Ngữ văn 8 được KhoaHoc tổng hợp và sắp xếp theo từng bài học bám sát nội dung học SGK. Các bạn có thể tham khảo dàn ý chi tiết cùng những bài văn mẫu 8 hay chọn lọc được tổng hợp nhằm hoàn thiện bài viết của riêng mình và đạt kết quả cao trong chương trình học lớp 8.

  • 204 lượt xem
Chủ đề liên quan